Chiều ấy xóm tôi khác thường yên. Gió cuộn qua hàng tre, chiếc quán nhặt rác đầu hẻm đóng im, chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ ở phòng khách nhà tôi. Tôi đang rửa ly — tay nghe mệt nhừ sau một ngày bận bịu — thì một tiếng rên rỉ, kéo dài, lạnh lùng như dao, rơi vào tai tôi.
Tiếng đó, tôi nghe quen tới mức tim co thắt: giọng chồng tôi.
Bảy năm. Bảy năm anh nằm cùng tôi, bế con lúc tôi mệt, anh ôm tôi giữa đêm, thì cái âm thanh ấy, cái nhịp thở khàn khàn kia, tôi đã nghe nó vô số lần bên mình. Mà sao bây giờ, nó lại phát ra từ căn hộ kế bên — cửa nhà bà chủ mới thuê, nơi họ từng nói chỉ có bà cô đơn một mình?
Tôi đứng chết người. Tim đập rầm rập, đầu nóng như muốn nổ. Cái ruột gan quen thuộc bỗng hóa đá. Mấy phút, tôi không nghĩ nổi điều gì khác ngoài một cung đường duy nhất: chạy. Tôi bước vội, quên cả dép, quên cả lời chào hàng xóm. Người đàn bà bán tạp hóa trố mắt: “Sao thế chị?” Tôi lắc đầu, không trả lời, lao tới.
Tới cửa nhà hàng xóm, tiếng rên rỉ dừng lại. Tôi đặt tay lên chuông, gọi tên anh bằng một giọng mà tự mình còn thấy lạ: “Tuấn!” Cánh cửa bật mở, và cảnh tượng — như một cú đấm trời giáng — khiến tôi nghẹn họng.
Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc ghế sofa cũ, người đàn ông đang ôm một người phụ nữ. Họ nhìn nhau ngượng ngùng. Người phụ nữ tóc dài, mặt mộc, ánh mắt ngơ ngác — là hàng xóm mới, cô thuê nhà trước đây vài tháng. Anh chồng tôi thì trắng bệch, mặt như vừa trải qua một trận chiến. Miệng anh lắp bắp, cố cất lời xin giải thích. Tôi đứng đó, như một bóng ma.
“Tao… Hà…” anh nói được một tiếng thì dừng. Người phụ nữ đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, vội vã che thân bằng chiếc áo mỏng. “Chị… em xin lỗi, em không biết…”
Mấy lời xin lỗi vụn vặt chạm vào nhau rồi tan. Tôi nghe tim mình rụng. Nhiều người từng nói: phản bội là cú sốc lớn nhất; nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy nó rỉ máu ngay trước mắt như thế này.
“Anh là ai trong nhà tôi?” Tôi hỏi, giọng run mà cố giữ, như thể đang kiểm đếm từng viên gạch cuối cùng của mình.
Anh im. Lặng quá lâu. Tôi tưởng anh sẽ chạy tới, sẽ nắm tay tôi, sẽ hét lên rằng tất cả là hiểu lầm. Nhưng anh chỉ nhìn xuống đất, mắt tránh né, và một câu nói rời rạc như thể đã được tôi nghe trong vô số đêm thao thức: “Anh xin lỗi… anh không định như vậy…”
Tôi bước tới, chạm vào anh — chỉ để biết đây là người thật, không phải một giấc mơ tàn nhẫn. Cái chạm lạnh lùng khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi hỏi: “Tại sao?” Chỉ một từ, giản đơn, mà anh trả lời bằng một chuỗi những ngập ngừng: “Cô ấy… cô ấy tới tìm anh lúc em đi làm khuya… anh cô đơn… em bảo em chịu được… anh… anh muốn tự do…”
Sự thật bắt đầu tuôn ra như một dòng nước bẩn. Hóa ra anh đã hẹn hò với cô hàng xóm từ mấy tháng nay. Họ gặp nhau vào trưa, sau đó vào tối, rồi cả trong những ngày tôi đi dự họp, đi công tác. Anh gọi đó là “mối quan hệ an ủi”. Anh gọi tôi là “một gói an toàn đã quá đầy”. Cái cách anh nói khiến tôi muốn bật cười, nhưng tiếng cười vỡ ra toàn đắng.
Nhưng cú bồi tàn nhẫn hơn chưa tới — ấy là khi cô hàng xóm, run rẩy, mở chiếc túi xách nhỏ và đặt lên bàn một thứ khiến cả phòng lặng thinh: một ổ USB và một phong bì. “Em… em không muốn làm đau ai,” cô lí nhí, “nhưng anh bắt em phải cầm.”
Anh nhìn cô, như bị dao khứa. Tôi quệt nước mắt, rút chiếc USB, cắm vào laptop mở cái file đầu tiên. Là hình ảnh. Hàng trăm bức ảnh — những bức anh chụp cùng cô ở khách sạn, hình anh trao cô chiếc vòng, hình anh nắm tay cô, nụ hôn, video họ cười, họ thì thầm. Rồi là file ghi âm: giọng anh, thủ thỉ với cô, “Khi nào cô giúp anh ly hôn, anh sẽ cho cô căn nhà và một khoản, em chấp nhận không?” — giọng anh như một lời thừa nhận, lạnh lùng như giao kèo.
Tôi nghẹn. Tim như bị bóp tới ngạt thở. Từng mảnh đời tôi từng bày đặt ở đây — những tối anh đọc chuyện cho con, những lần anh nói “em ổn chứ?” — bây giờ rơi rụng như lá mùa thu. Đây không phải tai nạn; đây là một kế hoạch có chủ đích.
Cô hàng xóm đặt phong bì xuống: là hóa đơn chuyển khoản, tin nhắn hẹn hò, đoạn ghi âm anh thừa nhận đã chuẩn bị tiền cho cô để “dọn đường”. Cô nói giọng khàn: “Tôi biết sẽ có ngày chị biết. Tôi không muốn lợi dụng chị, nhưng anh bảo nếu tôi muốn căn nhà sau khi ly hôn sẽ cho tôi, và anh sẽ xử lý mọi chuyện cho gọn. Em không biết anh lại tệ đến vậy…”
Không khí đặc quánh. Hàng xóm tụ tập dưới cầu thang, nghe rỉ rả. Ai đó chụp ảnh. Tôi nhìn anh — người tôi đã ôm trên giường suốt bảy năm — mắt anh lấm lét, không còn cái nhìn ấm áp đã từng khiến tôi an lòng bây giờ. Bên trên, con bé đang ngủ yên trong phòng, vô tư, không biết gì; nghĩ tới nó, tôi thấy đau đến mờ cả mắt.
Tôi đứng thẳng, một quyết định lạnh lùng hình thành. Nước mắt vẫn chảy, nhưng giọng nói tôi đã khác: “Đây kết thúc rồi. Anh có thể muốn tự do, nhưng anh sẽ không được tự do với tài sản, với đứa con, hay với danh dự của gia đình này.” Tôi kéo chiếc USB, chép vào điện thoại mình. “Mọi thứ anh đã làm sẽ được sao lưu, sẽ đến tay luật sư và gia đình hai bên. Anh đã lên kế hoạch chia tay — thì bây giờ, tôi sẽ đáp trả bằng pháp lý.”
Anh vụt xanh mặt. Cô hàng xóm bật khóc, hổ thẹn. Họ quỳ xuống xin lỗi — xin lỗi tôi, xin lỗi con, xin lỗi những tháng ngày mà họ đã lấy. Nhưng lời xin lỗi chảy qua như mưa rơi trên đá.
Một tuần sau, tôi làm đơn ly hôn. Không phải trong cơn điên, mà bằng từng bằng chứng rõ ràng: tin nhắn, ảnh, hợp đồng “hỗ trợ” mà anh đã soạn. Tôi nhờ luật sư giành quyền nuôi con, đòi lại tài sản do tôi đứng tên, và yêu cầu chu toàn bồi thường cho đứa trẻ bị bỏ rơi cảm xúc. Mạng xã hội — ánh sáng bất trị — nhận câu chuyện như một ngọn lửa: “Cô vợ phát hiện chồng ngoại tình, dùng bằng chứng đánh sập kế hoạch”. Người chia sẻ, người phẫn nộ, người mỉa mai. Anh bị sa thải tại công ty — ảnh hưởng danh tiếng do scandal. Cô hàng xóm ra đi, mang theo những kí ức đã đốt cháy nhà tôi.
Đêm cuối cùng trước khi con về với tôi hoàn toàn, tôi ngồi nhìn ảnh con, nhớ lại mọi thứ. Tôi buồn vì mất, nhưng không gục. Sự thật tàn nhẫn—rằng người mình yêu bấy lâu có thể quay lưng để tính toán một cuộc đời khác—làm tôi nghẹt thở, nhưng cũng làm tôi tỉnh. Tôi đã mất một người; đổi lại, tôi lấy về tự do, lấy về tương lai cho con, và lấy lại chính mình.
Câu chuyện lan nhanh trên Facebook, bình luận rôm rả. Nhiều người khuyên “hãy bỏ đi nếu bị phản bội”, nhiều người bảo “phụ nữ tỉnh, có bằng chứng sẽ mạnh hơn”. Tôi không muốn câu chuyện này viral để trả thù. Tôi chỉ muốn nó là lời nhắc: đừng sống trong ảo tưởng. Và khi sự thật phơi bày, đừng run — hãy đứng dậy.